LẠC LOÀI
Mây khép nép về ôm sương tuyết ngủ
Ta lang thang mê muội giữa dòng đời
Trăng có khuyết những đêm trăng mất ngủ
Ta lay đời,thức giấc với tình điên
Gió gào thét âm vang lời của biển
Ta say sưa xô ngã những buồn vương
Nắng chiếu sáng yêu thương và khát vọng
Ta cô đơn ,ôm chặt nỗi đơn côi
Mưa kéo đến trên hàng mi khép rủ
Ta muộn phiền,kỷ niệm xót xa đưa
Dế rả rích bài hát xưa,năm cũ
Ta lạc loài,ngơ ngẩn với cỏ cây
Mắt khép lại cho đời thôi sặc sỡ
Ta xuôi tay,quay lại thuở nguyên sinh
Đất đã mở,ôm ta lòng đất lạnh
Vĩnh biệt đời trầm mặc chốn hư vô
Feb 8/14